bởi vì quân hôn

Vì đơn giản anh chỉ cần dõi theo và mong cô hạnh phúc là đủ. Mời các bạn đón đọc truyện Bởi Vì Quân Hôn của tác giả Kỳ Vãn để cảm nhận về một tình yêu cao thượng. Bởi Vì Quân Hôn. 7.5/10. 13.5K. Tác giả: Kỳ Vãn. Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị. Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Full. Converter: Ngonquynh520. Editor: Hoa Hồng, Fuly, Nguyễn Thị Mỹ Hà, Tiểu Tất Cửu, AnhThơ, tieu_hao. 0 views, 0 likes, 0 loves, 0 comments, 0 shares, Facebook Watch Videos from 푶 푫풂풚 푪풐 푪풉풖풏품 푻풂: Mối quan hệ không phải là có một người bạn trai đẹp trai Chính biến đổi gây nhiều vấn đề xã hội, vấn đề quan trọng cơng xây dựng gia đình vấn đề bạo lực gia đình Trong thời kỳ độ lên chủ nghĩa xã hội, nạn bạo lực gia đình cịn tồn gây ảnh hưởng nghiêm trọng nhiều mặt xã hội Cơng tác phịng, chống bạo lực gia Đọc truyện Bởi Vì Tớ Yêu Cậu, Yêu Nhiều Hơn Bất Cứ Ai Trên Thế Giới Này 2023 full mới nhất | {site_title} Hiện menu Tryện Hay Full Site De Rencontre A New York. Khi Nhan Thấm biết Cố Diễn Sinh từ thành phố G trở về thành phố A là đang lên lớp ở đại học A, trong iphone là tin nhắn đùa giỡn theo thói quen của anh, sắc mặt cô thay đổi một chút, rốt cuộc là ai để tên yêu nghiệt này trở về vậy."Cố Nhị, lần này trở về là vì chuyện gì vậy." Đối diện là công tử con nhà giàu với giọng điệu cà lơ phất phơ, đầu ngón tay lấy một phương thức mập mờ kẹp lấy điếu thuốc, có người cúi thắt lưng xuống giúp đốt thuốc, anh ta nhẹ nhàng hít một hơi "Nếu là vì Nhan Thấm mà nói, vậy cậu cứ yên tâm, tôi vì cậu trông chừng cô ấy thật tốt, làm hại bây giờ cô ấy nhìn thấy tôi đều bị ám ảnh."d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ Diễn Sinh không quan tâm gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh đèn trên trần nhà quay vòng những tia sáng kỳ dị, chiếu vào ly đế cao chứa rượu vang màu đỏ, nhìn rất quỷ dị, anh nhếch môi, sau đó nâng lên thành một đường cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, một người đàn ông như vậy, thấy thế nào cũng đều cảm thấy lợi hại khó nắm bắt."Cô ấy là người ngu dốt đâu đáng giá để cậu đi quan tâm." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mở miệng, chống cằm khẽ cười, trong mắt có màu đỏ như máu chợt lóe lên rồi biến mất, quay vòng náo động, sau đó âm cuối cùng càng nói càng to, quyến rũ vô cùng "Bên tôi còn có việc, đi trước đây." Anh lập tức đứng lên, không nhịn được kéo cà vạt của mình ra, người bên cạnh nhận lấy áo khoác, cũng bước đi theo, anh cầm khăn vuông che kín khóe môi hỏi người giúp việc bên cạnh "Mộ Thanh kia tiếp cận Nhan Thấm khi nào?""Một khảong thời gian rất dài rồi."Vừa đến nhà họ Cố quả nhiên trông thấy Nhan Thấm, cô ấy vẫn thanh lịch, đứng ở phía xa khẽ mỉm cười, có lẽ mới vừa trở về từ trường học, tóc buộc đuôi ngựa, mang theo kính cận, da cũng trắng hồng."Bà Tần." Cố Diễn Sinh lười biếng rúc vào mặt trong ghế sofa, giọng nói vẫn quen thói không chút để ý, Tần Thì là mẹ Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đã từng rất tò mò, tại sao muốn gọi mẹ mình là “bà Tần”, lúc đó Cố Diễn Sinh đang chơi cờ Tây Dương, ngừng một chút, hơi mỉm cười chủ nghĩa đại nữ tử của mọi người là như thế, không gọi mẹ là Thị trưởng Tần sẽ không sai’, Nhan Thấm kinh hãi một chút, tuy nói mẹ của mình là ủy viên chính trị, nhưng cũng chưa từng xuất hiện như vậy, nhà họ Cố vốn không phân biệt, giống như Cố Diễn Sinh loại con cháu cách mạng bỏ vào trong tiểu thuyết chính là con trai cán bộ cao cấp số một điển hình, chỉ tiếc, Cố Diễn Sinh hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng của Nhan Thấm với quân nhân, cô cho là quân nhân đều phải nghiêm túc nói năng thận trọng, đâu ra đấy tới cực điểm, cố tình ra một Cố Diễn Sinh, quyến rũ lại mị hoặc, tuổi không lớn lắm, lại thành Thiếu tướng lục phải Cố Diễn Sinh, rõ ràng chính là một kiếp khó khăn."Lần này trở về thành phố A, dự định nán lại bao lâu." Cuối cùng vẫn là bà Tần hỏi, rốt cuộc là Thị trưởng, dáng vẻ này người khác đều không học được, dù thế nào Nhan Thấm cũng không thèm để ý, hôm nay cũng dựng lỗ tai lên, có lẽ là cô vô cùng chú ý, chọc cho Cố Diễn Sinh không thoải đời ông cụ Cố có khí phách nhiều năm, nhìn thấy gò má trắng hồng của Nhan Thấm, có lẽ thật sự bởi vì vấn đề tuổi tác, hôm nay ông cụ thoạt nhìn vô cùng từ ái, trong nháy mắt Nhan Thấm chân chó, đi tới bên cạnh ông cụ Cố bóp chân đấm vai, Cố Diễn Sinh cười như không cười, ngậm thuốc "Nhiều năm như vậy, trừ mặt tròn, eo mập, em còn làm được gì."Nhan Thấm cắn hàm răng, đồ khốn kiếp, đồ yêu nghiệt, ai đã để tên yêu nghiệt này trở về thành phố A, trời mới biết ban đầu lúc anh đi, cô làm vẻ mặt ngượng ngùng đưa anh trai Cố của cô, lên Thiên đường. =_=à không phải, đi thành phố G, dĩ nhiên mọi người đều nói, tình cảm giữa Nhan Thấm và anh trai Cố thật phải chưa từng có người hỏi, sao chọn ngay lúc này trở về, đang thời kỳ nhạy cảm đấy, Cố Diễn Sinh luôn thổi trà trong tay, trong mắt che giấu một chút ánh sáng "Công việc ở thành phố A càng thêm bận rộn, trở lại cũng dễ hiểu." Nhưng mà đối phương luôn cảm thấy quái dị, Cố Diễn Sinh nổi tiếng là phúc hắc, giống như Nhan Thấm bị anh xoay tròn trong tay nhiều năm như vậy, người khác không biết được, nhưng Nguyên Miên chơi đùa từ nhỏ đến lớn với cô có thể không biết sao, thấy người con trai quyến rũ ngồi im lặng đối diện, Nguyễn Miên sờ lên cằm chợt nở nụ cười, xem ra cuộc sống sau này, sẽ rất muôn màu muôn vẻ đây."Ôi, anh trai Cố của cậu đấy." Kể từ sau khi Cố Diễn Sinh trở về một đám người xung quanh luôn tụm năm tụm ba trêu đùa, hôm nay ngay cả ăn sushi đến cơm nắm cũng không nhét vào được, một câu nói bất âm bất dương* của Nguyễn Miên trong nháy mắt làm cô ngổn ngang trong gió, nhìn cái thứ có ngoại hình cực kỳ giống băng vệ sinh, y như bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa cho cơ tim tắc nghẽn rồi.*Bất âm bất dương 不阴不阳bù yīn bù yáng ví von thái độ không rõ ràng, lập lờ đôi nướcNguyễn Miên ở trên nệm Tatami* cười như không cười nhìn Nhan Thấm cầm miếng sushi cứng ngắc "Ừ, chính là anh trai Cố mà cậu nghĩ đó, khi còn bé nói cậu là bé trai, cởi quần cậu ra, nói cậu sinh bệnh nặng, bởi vì không có thứ bé trai nên có, cho nên, lấy cớ chữa bệnh, chơi đùa 'Cúc Hoa' của cậu." Suy nghĩ của Nguyễn Miên luôn sâu xa, cái muốn xem, là ngực của cô, trước kia Nhan Thấm luôn nghe người ta nói, ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngực lớn nhưng không có đầu óc, hôm nay thấy Nguyễn Miên sóng lớn mãnh liệt, Nhan Thấm yên lặng nhìn mình, thật ra thì ngày hôm qua Cố Diễn Sinh còn một câu chưa nói, đúng vậy, sau không thấy ngực to ra? Cô rõ ràng nhìn thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười, cùng với đáy lòng mình lã chã nước mắt.*Tatami kanji 畳 là một loại sản phẩm tạm gọi là tấm nệm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.Rốt cuộc Nhan Thấm sụp đổ ở trước mặt Nguyễn Miên, khi còn bé Cố Diễn Sinh có rất nhiều khốn kiếp, bởi vì cô hiền lành, xinh đẹp lại thuần khiết, cho nên luôn cho Cố Diễn Sinh vô số cơ hội tới đùa bỡn cô, một việc trong đó chính là Nguyễn Miên nói, cũng bởi vì một ít chuyện này, Nhan Thấm ở trong nhà vẻn vẹn dành một tháng mười ba giờ để nói chuyện Cố Diễn Sinh đã làm, khi đó chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nhan Thấm,Nguyễn Miên đã hiểu rồi, khẳng định không phải lời nói cầu xin tha."Nguyễn Miên, thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ." Cố Diễn Sinh lại có tên khác là Cố Nhị, là bạn bè xấu đặt tên, vẻ mặt Nhan Thấm nghiêm túc, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy không đúngNét mặt của Nguyễn Miên cứng ngắc "Sao cậu không nói, Cố Nhị đối với cậu, giống như băng vệ sinh với phụ nữ, hơn nữa còn là loại siêu dài dùng cho ban đêm."Nhan Thâm mím môi, khi cô cho rằng băng vệ sinh giống sushi là cô tuyệt đối sẽ không chạm vào, trong nháy mắt thấy Cố Diễn Sinh hành động nhanh nhẹn, dường như không có việc gì nuốt xuống, thậm chí cô đang uống trà, tỏ vẻ không có việc gì là một cô gái tốt, mở miệng chào hỏi "Ba."Nguyễn Miên nghiêm mặt, tiếp đó, Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy gương mặt đẹp của Cố Diễn Sinh đen Thấm thầm kêu không tốt, sao loại chuyện riêng tư này lại nói lên trên mặt bàn, rõ ràng là cùng đùa giỡn với Nguyễn Miên, biết kẻ này da mặt mỏng vả lại tính cách phúc hắc, rõ ràng là đẩy cô vào chỗ chết, xưa nay Nguyễn Miên luôn chen hai chân vào chuyện này, hôm nay cũng chỉ bớt một chút, ngoan ngoãn ngồi ở một bên cười. Trôi qua những nụ cườiChìm trong câu hát Nam BộMắt tôi rưng rưng khi gió mùa đông bắc vềNơi đây hình hài thế thôiDòng người vẫn như dòng nướcCuốn tôi lặn ngụp trong bao tiếng gọi mờiĐã có bao giờ ta nhớĐã có bao giờ ta nhớTiếng ca ta nhớ bao giờĐã có đôi lần ta khócĐã có đôi lần ta khócOán than ta khóc đôi lầnChợt nghe bên tai thì thầmVề thôi ai ơi đường dàiVề nhấc chén say, ta vứt đờiChợt nghe đôi chân vội vàngĐường xa hun hút bụi trầnMà lòng người vẫn nghe hun hút đường vềĐôi khi lòng muốn yên lặngĐâu cớ vì ta không nóiVì ta vương vấn nhiều rồiĐôi khi mình vẫn quên mìnhĐâu cớ vì ta không đếnVì ta trôi vẫn chưa vềĐã có khi nào mơ ướcĐã có khi nào mơ ướcƯớc mơ, mơ ước khi nàoNhững giấc mơ đều tung cánhVút cao vui đùa trong nắngCó khi nắng cũng phai màuChợt nghe bên tai thì thầmVề thôi ai ơi đường dàiVề nhấc chén say, ta vứt đờiChợt nghe đôi chân vội vàngĐường xa hun hút bụi trầnMà lòng người vẫn nghe hun hút đường vềHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum Converter Ngonquynh520Editor Hoa Hồng, Fuly, Nguyễn Thị Mỹ Hà, Tiểu Tất Cửu, AnhThơ, tieu_haoSố chương 61 + 2 ngoại đăng 4 chương/1 tuầnGiới thiệuChỉ yêu hai mươi năm. Khi vừa nghe thấy lời này Nhan Thấm không tự nhiên nghiêng đầu một chút, thật may là Cố Diễn Sinh nhanh chóng điều chỉnh lại, dựa vào ghế sofa lịch sự cười "Anh mới vừa trở về thành phố A thì có một đống người mời ăn cơm, thế nào, cùng đi chứ?" Nhan Thấm có thể uống rượu, không biết vì sao, đã từng cùng một đám bạn uống rượu lúc nửa đêm, rượu Mao Đài, lúc ấy Nguyễn Miên ném mắt kính vén tay áo, uống hết từng chai từng chai rượu Mao Đài "Gọi cậu đấy, đến đây nào, uống thử cái này một chút xem nào."Một mình Nhan Thấm uống hết chai rượu Mao Đài, uống xong mặt không đỏ thở không gấp, Nguyễn Miên thì không được, ôm bắp đùi Nhan Thấm gọi một số tên nhân vật nam trong phim G, lúc ấy Cố Diễn Sinh tỉnh táo một chút, nguyên nhân, là anh không thể uống rượu, Cố Diễn Sinh uống rượu rất dễ say, đây là chuyện trong giới đều biết, thật ra thì Nhan Thấm chỉ bình tĩnh ở mặt ngoài, khi Cố Diễn Sinh đưa cô về nhà, Nhan Thấm lập tức điên rồi, kéo cúc áo của Cố Diễn Sinh, rồi điên khùng cười đến chảy nước mắt, từng giọt từng giọt, rơi vào trên mặt Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đứng ở núi Thiên Thai, ngửa đầu, quần áo màu trắng bay theo gió, lúc đó Cố Diễn Sinh đứng ở một bên hút thuốc lá, khói thuốc lá là tình yêu phù hợp với mình, dài trắng Nguyễn Miên nghe được những lời kia của Cố Diễn Sinh thì nghiêng đầu nhìn một cái theo bản năng, sau đó yên tĩnh sống ở trong thế giới của mình. Đương nhiên Nhan Thấm đồng ý, Cố Diễn Sinh đi lấy xe, Nguyễn Miên nhấp môi "Nhớ trở về sớm một chút, hai ta cùng xem .""Ai cũng giống cậu sao, ngay cả "Thám tử lừng danh Conan" cũng sợ muốn chết." Nhan Thấm đi vào trong nhà lấy ví da với áo khoác, nói chú ý tình hình của Nhan Thanh một chút, vẫn do Nguyễn Miên tự sinh tự diệt, Nhan Thanh đang đọc sách, trang bìa trắng như tuyết, giống như bị quấy rầy, ngẩng đầu nheo mắt khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh đến khi Nhan Thấm cài dây an toàn xong, Cố Diễn Sinh vẫn còn hút thuốc lá, cô vô cùng muốn nói lên một ít vấn đề, thấy gò má lạnh lùng của Cố Diễn Sinh, lập tức câm mồm, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, ban đêm ở thành phố A rất đẹp, trên trời có đầy sao, Nhan Thấm vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, có lẽ là đèn đỏ, Cố Diễn Sinh mở miệng "Có quan hệ thế nào với tên Mộ Thanh kia?" Anh thật sự không quan tâm, trong mắt đều có ý cười, Nhan Thấm quay đầu sang theo bản năng, vừa vặn chống lại đôi mắt của anh, có một chút máu, lan tràn từng chút từng chút một."Có thể có quan hệ gì, cũng chỉ là anh ta đang đuổi theo em, em đang do dự có chấp nhận không, hai người mập mờ suốt cả một năm, hơn nữa nói không chừng còn sẽ tiếp tục mập mờ nữa." Nhan Thấm chống hai tay sau gáy, bỗng nhiên trên mặt có ý cười"Ôi, thanh niên cực tốt, như hoa như ngọc.""Dù sao cũng phải kết hôn trước khi quá tuổi sinh con, anh cho rằng mỗi người đều giống anh, không sợ còn dư lại sao?""Anh cho rằng em còn đang chờ." Cố Diễn Sinh nhả khói, ở bên trong làn khói, ánh mắt của anh có vẻ vô cùng tĩnh mịch và tối tăm, ở nơi vô cùng sâu thẳm, có một chút, một chút tối tắm, nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Diễn Sinh lại thả lỏng toàn thân, khóe miệng có nụ cười lười biếng, giống như một con hồ ly đang nghỉ ngơi, sau khi thấy gò má tái nhợt của Nhan Thấm, Cố Diễn Sinh nở nụ cười nhạt "Nhìn em xem, bị dọa thành bộ dạng kia, năm đó chuyện anh đồng ý với em, còn có thể gạt em sao." Giống như thật sự không để ý, tay của anh lại đặt lên tay lái một lần nữa, chỉ là cơ thể vẫn còn miễn cưỡng, giữa lông mày cũng có một chút mỏi vào phòng bao trong cửa hàng, người cả bàn mặc quần áo quân nhân màu xanh lục thấy Cố Diễn Sinh lập tức kêu lên "Chào Trưởng quan." Đều là người nghiêm túc, không có nửa phần mang ý cười, khó trách tới đều là những nơi lịch sự tao nhã, ngược lại thật sự là uất Diễn Sinh ngồi xuống, có người bưng nước trà lên, anh nhận lấy, thổi khí nóng nhẹ nhàng nhấp một hớp "Nước trà này mùi vị không thay đổi, rốt cuộc là cửa hàng lâu năm, giống với mùi vị khi còn bé, em cũng nếm thử một chút." Anh đưa cho Nhan Thấm, Nhan Thấm nhận lấy theo thói quen, lập tức uống một hớp "Hiện tại thành phố A thay đổi rất lớn, mùi này lại không thay đổi, trước kia năm đồng một mứt quả hôm nay phải năm mươi đồng, thật sự lạm phát rồi hả? Chỉ sợ sau này mua ly trà cũng phải hai mươi vạn."Cố Diễn Sinh chống cằm cười, bộ dạng kia, theo Nguyễn Miên nói chính là Đây chính là một kiểu đẹp đẽ muốn người ta giày xéo không phải uống rượu vui đùa với bạn bè như bình thường, từng người từng người đều là quân nhân chính hiệu, cơ thể kia còn cứng rắn hơn cả thép, Nhan Thấm hết ý kiến, một ly tiếp một ly rót vào trong bụng, đầu tiên là rượu đỏ, nồng độ không cao, Nhan Thấm chỉ cho rằng là giải trí, sau đó nhìn Cố Diễn Sinh dùng thuật ngữ chuyên nghiệp nói một loạt lời cơ mật với đám người kia, kế tiếp là rượu mao Đài, Nhan Thấm cũng uống, Nhan Thấm là một sinh vật chậm chạp, cũng không phải "ngàn chén không say", lại uống hỗn hợp rượu như vậy, càng uống vào càng mạnh, không bao lâu cô đã không nhịn nổi nữa, kéo quần áo của Cố Diễn Sinh cầu xin tha thứ, Cố Diễn Sinh không biết nên nói cái gì, đám người kia cũng uống, rốt cuộc là uống rượu say sau khi gặp người, những người kia bình thường rất đứng đắn không bao lâu sẽ say thành một Thấm nói không về nhà, nếu Nhan Thanh thấy bộ dạng này của cô, không hối hận thì làm sao đây, hình như Cố Diễn Sinh cũng say không rõ, không dám tự mình lái xe, để cho người khác giúp một tay đưa vào trong khách sạn, thuê phòng, sau khi Cố Diễn Sinh đưa cô lên giường, Nhan Thấm bỗng nhiên mê man, ở bên tai Cố Diễn Sinh nói hai chữ, bỗng chốc Cố Diễn Sinh cháy bùng ngọn lửa, dựa theo cảm giác hôn cổ Nhan Thấm, Nhan Thấm không mở mắt ra được, khi đang cùng mê mang, anh hôn cô, đó là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, Cố Diễn Sinh đẩy cô vào đường ngõ cụt, từng chút từng chút lên đỉnh, đầu tiên là dùng ngón tay, Nhan Thấm bị giày vò tới giày vò lui, khóc nức nở, âm thanh giống như mèo kêu, Cố Diễn Sinh bị làm cho ngứa ngáy, gọi tâm can bảo bối tâm can bảo bối."Ngoan, không đau không đau." Cố Diễn Sinh thật sự dịu dàng, hôn một đường từ trên trán xuống, Nhan Thấm cắn môi, lôi kéo cúc áo của Cố Diễn Sinh gọi "Em sợ. . . . ."Lúc này Cố Diễn Sinh vỗ cùng nhẫn nại, cố tình tiếng kêu này vô cùng mềm mại, anh không nhịn được, nghĩ đến cô cũng đủ ướt, trong nháy mắt đi vào Nhan Thấm đau đến nhíu mày, cắn môi gọi, sau đó khóc, anh đã hết sức dịu dàng, cũng hiểu được Nhan Thấm là một người sợ đau, còn sợ đau hơn cả cô bé trong tưởng tượng co một lần toàn thân Nhan Thấm ướt nhẹp, kêu gào muốn tắm, cả người không thoải mái, Cố Diễn Sinh lại cầm thú tái phát, ở trong phòng tắm làm thêm một lần nữa, Nhan Thấm khóc, khom thành hình dáng con tôm khô, đầu Cố Diễn Sinh còn choáng váng, hất tay cô ra ôm vào trong ngực mình, giằng co nửa ngày Nhan Thấm cũng ôm anh đi thật mệt nhọc, giằng co hơn nửa đêm, Nhan Thấm vẫn chưa hết say, chóng mặt, Cố Diễn Sinh cũng khi Nhan Thấm thức dậy lại mới biết đã xảy ra việc không tốt, Cố Diễn Sinh đang để trần nửa người trên đứng ở trước cửa sổ sát đất, tầng lầu cao như vậy, thật sự cũng không quan tâm bị rình trộm chuyện này, Nhan Thấm cố gắng giữ vững cơ thể và đầu óc tỉnh táo, nhưng bắp thịt co rúc lại cùng với cứng ngắc chứng minh cô đang sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy ở trong chỗ bóng tối nở rộ một đóa hoa khổng lồ, chảy ra chất lỏng màu vàng, nơi âm u, giống như quái vật đáng sợ nhất."Anh sẽ chịu trách nhiệm." Là Cố Diễn Sinh mở miệng trước, anh dùng sức vo nát điếu thuốc lá trong ngón tay, cô nhìn gạt tàn thủy tinh đầy tàn thuốc "Đúng lúc gần đây anh có thời gian nghỉ phép, ngày mai đi đăng ký kết hôn." Anh kéo tủ quần áo, lấy ra một cái áo sơ mi, cúi đầu cài từng cúc áo một."Em không muốn." Nhan Thấm co quắp lại giữa giường, hàm răng trên hàm răng dưới như đang đánh nhau, cảm giác hít thở không thông bao chặt lấy cô, sau đó từng chút từng chút một quấn quanh, cô cắn răng "Chỉ 419, không đến nỗi này." 419 tình một đêmCố Diễn Sinh cười lạnh, sau khi mặc tây trang xong "Nếu em không phải Nhan Thấm, tất cả còn có thể thay đổi."Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh là một đôi kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hai bên đều hy vọng họ có thể ở chung một chỗ, mà đáng sợ hơn, nhà họ Nhan và nhà họ Cố cũng chưa bao giờ xuất hiện ly hôn, hai bên đều là quân hôn, rõ ràng nhận hết khổ sở, hiểu được cái xấu của quân hôn, nhưng cũng liều mạng đẩy Nhan Thấm vào trong kết cục này."Anh cố ý phải không." Nhan Thấm cắn chặt răng, giọng nói không yên, nhưng cũng không khó nghe ra là một loại gần như khàn khàn đến tuyệt vọng, một loại bóng tối kì dị sẽ bao lấy cô, sau đó từ từ cắn nuốtCố Diễn Sinh kéo cổ tay áo trong ra, vừa lúc quơ tay đụng trúng gương thủy tinh "Anh không bỉ ổi như vậy, em sợ hãi như vậy làm gì, hai ta kết hôn là chuyện sớm hay muộn, cũng chỉ là bởi vì một chuyện như vậy, hơi kéo dài một chút." Cố Diễn Sinh thật sự tức giận, thậm chí Nhan Thấm có thể nhìn thấy trong con mắt anh nổi lên từng ngọn lửa, cuối cùng giống như vụt tắt, trong mắt lại là một chút vụn băng, sau đó lại cảm thấy không thú vị."Cố Diễn Sinh, anh đã nói là anh không ép buộc em.""Em cho rằng anh có thể nhẫn nại bao lâu, một chuyện kia, cũng đáng giá để em bực bội nhiều năm như vậy sao." Cố Diễn Sinh là cầm thú, coi như thu lại móng vuốt mấy năm, nhưng cô đã quên mất, người đàn ông này, là từ nhỏ đến lớn đùa bỡn cô trong lòng bàn tay, nếu như không phải bởi vì một ít chuyện, nếu như không tim của Nhan Thấm bỗng nhiên trầm xuống, sau đó đầu nổ tung, vỡ ra từng mảnh từng mảnh như pháo hoa, có người nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, có người ấm áp, khuôn mặt tươi định Nhan Thấm sẽ gả cho Cố Diễn Sinh, đây là quyết định đã định từ nhỏ, sao lại dễ dàng quên chứ?Nhan Thấm run rẩy tay chân mặc quần áo xong, cô thật sự sợ hãi, ngay cả cúc áo cũng cài sai nhiều cái, cho đến khi Cố Diễn Sinh vươn tay ra, cúi đầu yên tĩnh giúp cô cài lại từng cúc một, mặc áo khoác vào, tự giác vươn tay ra vò rối mái tóc của cô, Nhan Thấm nhắm mắt lại chịu đựng "Cố Diễn Sinh, anh lừa em.""Ừ, vậy thì thế nào?" Lúc Cố Diễn Sinh nói lời này cả người đều đang mỉm cười, con ngươi cũng âm u, Nhan Thấm giống như thấy sau lưng anh bóng dáng một người mặc quần áo màu đỏ như máu, Nhan Thấm sợ kêu toCố Diễn Sinh là một người muốn gì được nấy, Nhan Thấm không đồng ý, hai người vì vấn đề kết hôn mà giằng co không thôi, rốt cuộc Nhan Thấm thắng, Cố Diễn Sinh bởi vì có chuyện tạm thời lại bị điều trở về thành phố Thấm nơm nớp lo sợ qua hết một ngày, cho đến khi có học sinh đến tìm cô, cô đều từ chối nói có chuyện, công việc của giáo sư đại học không hề đơn giản, giống giờ quy định của cuộc thi, giống làm báo cáo, còn có một chút chuyện phòng ngừa, may mắn là đại học, thật ra thì nghĩ như vậy, cô gần như có một cảm giác muốn rơi như nhất định phải gả, tại sao nhất định là Cố Diễn Sinh, ai cũng được, tại sao cần phải là anh ta, về nhà một lần đều bày ra bàn tay người làm ba, Nhan Thấm yếu ớt, không chịu nổi, máu mũi lập tức chảy xuống, trước mắt là bầu trời đen kịt, không đứng vững, ngã xuống trên ghế sofa, Nhan Thanh đang đọc sách, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn một cái, sau đó lại im lặng."Vì người đã chết nhiều năm như vậy, Diễn Sinh làm cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu không phải chờ con, nó ba mươi hai tuổi rồi còn có thể không kết hôn sao, con nhìn đi, lên giường còn muốn đổ thừa." Đúng là giọng nói của ba, một câu tiếp một câu, Nhan Thấm nghe thấy rơi lệ ở trong lòng. Thư danh bởi vì quân hôn Tác giả Kỳ Vãn ☆, A thị là ta gia, Cố nhị là ta ba 1 Nhan Thấm hiểu được Cố Diễn Sinh theo G thị trở lại A thị thời điểm đang ở A lớn hơn khóa, iphone lý là hắn quán có đùa giỡn tin nhắn, mặt nàng biến sắc một chút, rốt cuộc ai phóng này yêu nghiệt trở về . "Cố nhị, lần này trở về là vì cái gì a." Đối diện ăn chơi trác táng ngữ khí cà lơ phất phơ , đầu ngón tay hương yên lấy một loại ái muội phương thức mang theo, có nhân cúi xuống thắt lưng đến hỗ trợ châm, hắn nhẹ nhàng hút một ngụm "Nếu là vì cái kia Nhan Thấm , vậy ngươi cứ yên tâm, ta khả là vì ngươi hỗ trợ hảo hảo nhìn nàng, làm hại nàng hiện tại nhìn đến ta đều có bóng ma đâu." Cố Diễn Sinh đầu ngón tay câu được câu không xao , trần nhà thượng ngọn đèn lưu chuyển kỳ dị quang mang, chiếu vào chứa màu đỏ rượu nho cốc có chân dài, thoạt nhìn quỷ dị thực, hắn nhấp một chút khóe môi, theo sau gợi lên độ cong, lộ trắng noãn răng nanh, như vậy một người nam nhân, thấy thế nào như thế nào đều cảm thấy mơ hồ lợi hại. "Nàng cái kia kẻ ngu dốt làm sao đáng giá ngươi đi quan tâm." Cố Diễn Sinh rốt cục đã mở miệng, chống cằm nhẹ nhàng cười, trong mắt có chợt lóe rồi biến mất màu đỏ, lưu chuyển oanh động, theo sau thanh âm vĩ điều càng phát ra kéo cao, xinh đẹp tuyệt luân "Ta bên này còn có việc, trước hết đi rồi." Hắn đứng lên, không kiên nhẫn kéo chính mình caravat, bên cạnh nhân tiếp nhận áo khoác, cũng xu cũng bước đi theo, hắn cầm phương khăn che khuất khóe môi hỏi bên cạnh người hầu "Khi nào thì cái kia Mộ Thanh tiếp cận Nhan Thấm?" "Rất dài một đoạn thời gian ." Vừa đến Cố gia quả nhiên gặp được Nhan Thấm, nàng như trước thanh nhã, đứng ở xa xa nhẹ nhàng mỉm cười, cố gắng là vừa mới học giáo trở về, trát vẫn là đuôi ngựa, mang theo cận thị kính mắt, làn da cũng là trong trắng lộ hồng . "Tần nữ sĩ." Cố Diễn Sinh lười biếng lui tiến trên sô pha mặt, ngữ khí như trước là quán có không chút để ý, tần khi là Cố Diễn Sinh mẫu thân, từng Nhan Thấm rất ngạc nhiên, vì sao muốn kêu chính mình mẫu thân vì Tần nữ sĩ, Cố Diễn Sinh lúc ấy đang ở ngoạn Tây Dương kỳ, ngừng một chút, hơi ý cười 'Đại nữ tử chủ nghĩa mọi người là như thế này, không kêu nàng tần thị trưởng sẽ không sai lầm rồi.' Nhan Thấm kinh tủng một chút, tuy nói chính mình mẫu thân là chính ủy, nhưng cũng không xuất hiện quá như vậy , Cố gia vốn liền chính là cái mê, giống Cố Diễn Sinh loại này màu đỏ đệ tử để vào Tiểu Ngôn bên trong chính là điển hình cán bộ cao cấp nam nhất hào, chỉ tiếc , Cố Diễn Sinh là hoàn toàn đánh vỡ Nhan Thấm đối quân nhân ấn tượng, nàng nghĩ đến quân nhân đều là bất cẩu ngôn tiếu, có nề nếp đến cực điểm , cố tình ra cái Cố Diễn Sinh, xinh đẹp lại mị hoặc, tuổi không lớn, lại thành lục quân thiếu tướng. Gặp được Cố Diễn Sinh, rõ ràng chính là một cái kiếp nạn. "Lần này hồi A thị đến, dự bị ngốc bao lâu." Cuối cùng vẫn là Tần nữ sĩ hỏi, rốt cuộc là thị trưởng, kia dáng vẻ đều là người bên ngoài học không đến , dù là Nhan Thấm lại như thế nào không thèm để ý, nay cũng là dựng lên lỗ tai đến, cố gắng là nàng quá mức chú ý , chọc Cố Diễn Sinh một trận không thoải mái .

bởi vì quân hôn