năm đó anh từng yêu em truyện
Thể loại: Hiện đại, tinh anh, tuyển thủ eSport x nữ nhà văn, nữ truy, ngược tâm nhẹ, gương vỡ lại lành, 2S, hài hước, HE Độ dài: 70 chương + 4 ngoại truyện (couple phụ) Tình trạng: Hoàn Văn Án: Nhiều năm sau khi Tô Trản trở lại Nhã Giang, lại chạm mặt người đó một lần nữa.
- ''Từ từ đã anh, anh làm gì như đói bảy mười đời vậy'' Anh nói một câu lãng xẹt, nhưng vợ anh nghe chắc cảm động lắm: - ''Anh yêu em nên cái gì của em anh cũng yêu hết, bao lâu rồi anh đợi giây phút nầy đây''. Vợ anh mắng yêu: - ''Đồ quỷ, cái anh nầy ''./. Trần Yên Hòa vào lúc tháng 9 18, 2022
Tên truyện: Để tâm Tác giả: Trì Tổng Tra Biên tập: Cá bơn vui vẻ┃Chỉnh sửa: June, Rùa «Chương 054» Kể từ sau khi Lâm Chí Quân nghe được tin tức này, trong lòng giống như có con thỏ, hắn khó chịu, ước gì có thể lập tức nói cho Thẩm Thứ biết để nhìn kỹ phản ứng của anh.
Cậu vẫn là vậy, vẫn là người mà tớ đã từng rất yêu thương, có một khoảng trời đã từng rất đẹp thời gian ấy. Còn bây giờ đã đến lúc khép đôi Xem Tôi vẫn lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời ai đó Đăng bài lúc 6/17/2015 | Blog Việt Anh chững chạc hơn nhiều so với ba năm trước. Vẫn là nụ cười đó. Nhưng mãi mãi không là của tôi, mãi mãi không.
Cuối cùng, hắn được người đó nuôi dưỡng… Cô tự tay tháo chiếc vòng kia xuống, mỉm cười thật ấm áp: "Em làm cho anh một cái mới, được không?" Ở rất nhiều đêm vắng lặng không bóng người, hắn lại vụng trộm trồi lên mặt nước, đem một bàn tay vươn mặt nước để hong khô, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm chuỗi vòng lỏng lẻo làm bằng vỏ sò trên tay.
Site De Rencontre A New York. Bạn đang đọc truyện Năm Đó, Anh Từng Yêu Em của tác giả Khuyết Danh. Đêm khuya, Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công, "Cởi hết quần áo ra."Khuôn mặt Lục Hiểu hoảng sợ, ở dưới bất kì lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ngang qua, "Sở Bắc, đừng như vậy, sẽ có người nhìn thấy đấy."Người đàn ông liền kéo thân hình gầy ốm của cô cự lên ban công, xé rách váy của cô "Người đàn bà đê tiện như cô mà cũng cảm thấy thẹn tâm à?" Tiêu Sở Bắc đâm sầm vào trong, Lục Hiểu cắn chặt vào từ khi sau kết hôn, Tiêu Sở Bắc luôn biến đổi các hình thức để làm nhục cô trong những việc như thế này."Sở Bắc, đừng đối xử với em như vậy, em đau lắm." hai chân của Lục Hiểu không ngừng run là fan của Khuyết Danh, bạn có thể đọc thêm Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài hay Mặt Trời Trong Tim Anh.
Người kia ở... Tân Thành? ! Tại sao cứ lại là Tân Thành? ! Tân Thành đối với Lục Hiểu mà nói tựa như một cơn mộng đáng sợ, cô không bao giờ muốn quay trở về cái thành phố kia nữa. Nhưng cô không thể không đi cảm tạ người quyên tặng kia. Xe suốt đường hướng phương hướng quen thuộc lái đi, nhịp tim đập của Lục Hiểu cũng cùng càng lúc càng nhanh, thật ra Hải Thành cách Tân Thành cũng không xa, ước chừng bốn năm tiếng đồng hồ đường xe. Lúc xe lái vào nội thành, hướng đến một hướng nào đó càng ngày càng gần. Lục Hiểu càng lộ ra bất an. Cái phương hướng này, cô nhớ được hướng vào trong lái thêm chút nữa chính là nhà của Tiêu gia? ! "Phương Dã, anh muốn dẫn em đi đâu?" "Người quyên tặng đang ngụ ở trong cái tòa nhà kia." Lục Hiểu khẽ giật mình, trong lòng có một cảm giác rất hoảng sợ, tuy là Tiêu Sở Bắc rất sớm đã từ nhà của anh ấy chuyển đi ra ngoài, nhưng còn có ai ở trong cái tòa nhà kia quyên giác mạc cho cô? ! Phương Dã mang theo Lục Hiểu đi vào nhà cấp cao to như thế, cách đó không xa liền nhìn thấy một cô bé hai tuổi lớn đang đuổi thao một phu nhân tóc hoa trang tiểu nữ hài nhi tại trong hoa viên đuổi theo một phu nhân đầu tóc trắng bạc "Bà nội... bà nội... Nam Nam tới bắt bà rồi." Cô bé nhỏ dùng giọng non nỉ siêu cùng ngọt ngào vừa hô vừa chạy, cô bé còn nhỏ, đi được không có vững như vậy, lung la lung lay té một ngã, Lục Hiểu nhìn lòng xiết chặt một cái, không quản được chân của mình chạy lên đem đứa bé bế lên. Cô bé nhỏ kinh ngạc nhìn người dì xa lạ đột nhiên xuất hiện này, cô bé nháy đi nháy mắt to, "Mẹ..." Cô bé lại gọi cô mẹ? ! Lục Hiểu cũng không biết mình bị gì, nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Nam Nam dùng bàn tay nhỏ bé giúp cô lau đi nước mắt, "Bà nội... bà nội... con gặp được mẹ trong tấm ảnh rồi..." Lục Hiểu ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ Tiêu đã đi tới, "Mẹ..." "Hiểu Hiểu? !" Mẹ Tiêu không thể tin nổi, hốc mắt đỏ bừng, bà nhìn Lục Hiểu, đứa con này thật sự còn đang sống? ! "Hiểu Hiểu, là con sao?" Từ nhỏ mẹ Tiêu cũng rất thương yêu Lục Hiểu, Lục Hiểu một tay đang ôm đứa bé, một tay ôm lấy mẹ Tiêu, "Mẹ, là con... con đã trở về." Hai mẹ chồng nàng dâu khóc đến mắt đều đỏ. Phương Dã đi tới nói với Lục Hiểu, "Hiểu Hiểu, Nam Nam là con gái của em, em đã sinh hạ được con gái, lúc trước bệnh viện nhầm lẫn phòng phẫu thuật, em không có bị cắt bỏ đi tử cung, đứa con cũng cứu lại được." Lục Hiểu trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn tiếu bảo bối ở trong lồng, cô bé là con gái cô? ! Con gái tám tháng lớn của cô còn sống? ! Cảm tạ ông trời... Thật tốt quá... "Cô bé được gọi là Nam Nam sao? Con gái của em, con gái tốt của em..." Lục Hiểu tâm tình kích động đến rơi nước mắt, cô ôm đứa bé liên tục hôn môi cô ấy, Nam Nam ngứa đến cười khanh khách, "Mẹ, mẹ tại sao bây giờ mới trở về? Bố mỗi lần nhìn ảnh chụp của mẹ đều khóc a..." Từ lúc Nam Nam nhỏ bé nhớ điều liền nhớ được Tiêu Sở Bắc lúc nào cũng ôm cô đến một vườm hoa nở đầy hoa, nơi đó dựng một mảnh đá lớn, người cô gái ở phía trên chính là cô dì này... Cô ấy rất đẹp, cùng đẹp giống cô. Tiêu Sở Bắc nhìn ảnh chụp của cô mà lại khóc? ! Lục Hiểu không thể tin được, cô quay đầu lại nhìn mẹ Tiêu, "Anh ấy và Lục Hạ có khỏe không?" Mẹ Tiêu thoáng cái đỏ cả vành mắt, "Ủy khuất con rồi, Lục Hạ cái nha đầu tâm địa ác độc kia đã gặp được báo ứng, hai năm trước cô ấy liền nhảy núi chết rồi, về phần Sở Bắc... cô nhìn chỗ đó..." Mẹ Tiêu chỉ chỉ mặt cỏ ở nơi xa, một người đàn ông ngồi ở trên mặt ghế lạnh, gió nhẹ thổi nhẹ tóc trên trán của anh ấy. Anh ấy vẫn còn khôi ngô tuấn tú như vậy, chỉ là bên tay lại có thêm một cây quải trượng... Anh ấy —— nhìn không thấy rồi sao? ! —— Lục Hiểu giờ mới biết được người quyên giác mạc cho cô lại chính là Tiêu Sở Bắc. Người đồng ý cho Phương Dã mang cô tới đây cũng là anh ấy. Bởi vì từ nay về sau đều nhìn không thấy rồi, vì vậy anh ấy muốn đem Nam Nam gửi gắm cho cô, "Thằng khốn, Tiêu Sở Bắc, anh cái thằng đại khốn nạn! Anh cho rằng anh đưa mắt cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh rồi sao?" Mẹ Tiêu đã đem mọi chuyện đã xảy ra "Sau khi chết" của cô trong hai năm qua đều nói hết cho cô. Tiêu Sở Bắc biết mình đã sai rồi, cũng vì cô, đã báo thù Lục Hạ. Nhưng mà đáng thương dì Thủy của cô vậy mà đã trở thành người thực vật, "Tiêu Sở Bắc anh chính là thằng đại khốn nạn, là anh gây tai vạ cho dì Thủy, tôi sẽ không tha thứ cho anh!" "Đừng đi, Hiểu Hiểu." Tiêu Sở Bắc nắm lấy tay của Lục Hiểu, nhưng mà anh nhìn không thấy, đi rất gấp thoáng cái té ngã trên đất. Lục Hiểu theo bản năng muốn đi đến dìu anh, rồi lại dừng chân lại. "Cho dù anh không đưa Nam Nam gửi gắm cho tôi, tôi cũng sẽ đem Nam Nam mang đi." Cô không tha thứ người đàn ông này, mặc dù anh ấy bây giờ trông nhìn đáng thương như vậy, nhưng cô không quên được sự ngu xuẩn của anh ấy đã từng, và vô số tội nghiệt. "Hiểu Hiểu, anh biết rõ anh không có tư cách cầu xin em, nhưng mà xin em cho anh ôm một cái Nam Nam nữa, cho anh 'Nhìn' con gái của chúng ta nữa, xin em cho phép anh đến Hải Thành thăm cô ấy, thỉnh cầu em." Tiêu Sở Bắc mỗi nói một câu, trái tim của Lục Hiểu liền run rẩy rất đau. Nam Nam đang vui vẻ chạy nhảy bên chân, cô bé chạy tới, "Bố, bố, chơi với con, mẹ biết nói chuyện rồi, mẹ còn xinh đẹp hơn tấm ảnh ở trên a..." Giọng nói non nỉ của Nam Nam khiến Tiêu Sở Bắc đỏ cả vành mắt. Kính râm trên sống mũi của anh rớt xuống, Lục Hiểu nhìn vào đôi mắt không sáng rọi nữa của anh ấy, bụm miệng nhịn không được lớn tiếng ai oán một cái. "Người đàn ông tồi, tại sao anh luôn khiến tôi đau? !" —— Cô tưởng cô đã quên anh ấy rồi. Cô tưởng tim của mình đã lặng như nước, nhưng không có, cô hận anh ấy, oán anh ấy, cho tới bây giờ cũng không tha thứ qua cho anh ấy. Mọi thứ này đều là do anh ấy tạo thành, anh ấy không tin mỗi một câu nói của cô nói, nếu như dù chỉ là một lần, anh ấy tin tưởng cô, bọn họ cũng sẽ không đi đến nông nỗi này... "Hiểu Hiểu." Tiêu Sở Bắc nghe ra được Lục Hiểu đối với anh vẫn còn tình cảm. Có thể khiến cho cô ấy đau lòng chỉ có anh người đàn ông tồi vô dụng này... "Đừng kêu tên của tôi, tôi sắp cùng Phương Dã kết hôn, anh có thể tới thăm Nam Nam, nhưng đừng lại xuất hiện trước mắt tôi nữa." Lục Hiểu ôm Nam Nam rời khỏi rồi, lúc ở trên đường, cô lại khóc suốt, Nam Nam cũng khóc cùng theo "Nam Nam muốn bố, Nam Nam muốn bố..." —— Nam Nam lúc nào cũng khóc muốn Tiêu Sở Bắc, Lục Hiểu không cưỡng lại được với đứa con, liền cùng Phương Dã dọn về Tân Thành định cư. Mặc dù nói là để cho tiện Tiêu Sở Bắc đến thăm đứa con, nhưng mà trong lòng của Phương Dã biết rõ Lục Hiểu có lẽ là không nỡ được Tiêu Sở Bắc một kẻ đui lại bôn ba hai nơi. Trong vườn hoa to như vậy, nếu Tiêu Sở Bắc đến thăm đứa con sẽ cùng đứa con chơi trong vườn hoa. Lục Hiểu đã từng nói qua không muốn gặp lại Tiêu Sở Bắc, nhưng mà có đôi khi cô vẫn đứng ở ban công xa xa nhìn đôi hai cha con đó. Thời đại học, cô từng nghĩ tới muốn có cuộc sống như vậy sau khi kết hôn. Tiêu Sở Bắc cùng chơi với con trong sân, cô thì ở trong phòng bếp bận rộn vì họ làm bữa ăn ngon. Thế nhưng là mọi thứ đều bị chính tay của anh ấy phá hủy. Lục Hiểu đi xuống lầu, nghe được Nam Nam ôm lấy Tiêu Sở Bắc sờ sờ mắt của anh ấy, hỏi "Bố, bố nhìn không thấy Nam Nam sao? Về sau đều nhìn không thấy sao?" Trái tim của Lục Hiểu cũng tan nát rồi. Tiêu Sở Bắc nghe được tiếng bước chân của cô ấy, đứng dậy muốn tránh ra, anh chẳng muốn làm cho cô ấy mất hứng. Lục Hiểu gọi lại anh, "Anh hành động bất tiện, không cần né tránh tôi nữa." "Hiểu Hiểu..." Tiêu Sở Bắc cảm động đến mức hốc mắt nóng lên, Lục Hiểu lập tức lại lạnh nhạt nói với anh "Đừng hiểu lầm tôi là lo lắng cho anh, tôi chỉ là sợ anh chống quải trượng đi nhanh làm ngã Nam Nam thôi."
Tiêu Sở Bắc đến cuối cùng đều ôm thật chặt Lục Hiểu, anh dùng thân thể gắt gao bảo vệ lấy cô, Lục Hiểu gào khóc lớn tiếng, bởi vì là người đàn ông này không ngừng ở bên tai của cô nói "Xin lỗi, Hiểu Hiểu... xin lỗi, Hiểu Hiểu... đều là lỗi của anh, anh đã trách lầm em, em đừng có xảy ra chuyện nữa, anh sẽ không cho em có chuyện..." "Tiêu Sở Bắc, Tiêu Sở Bắc! !" Hai người đồng thời được cứu vào bệnh viện. Lục Hiểu vì được Tiêu Sở Bắc bảo vệ chỉ chịu tổn thương rất nhỏ, mà Tiêu Sở Bắc được cứu chữa suốt mười tiếng đồng hồ, phẫu thuật còn đang tiến hành. Bác sĩ đi ra đi vào đều đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Lục Hiểu xụi ngã xuống đất, "Tôi không muốn... Tiêu Sở Bắc... anh đừng có chết..." "Tôi còn chưa tha thứ cho anh, tôi không chuẩn anh chết! !" —— Lục Hiểu khóc ngất ở ngoài phòng phẫu thuật, cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, trong miệng không ngừng nỉ non gọi tên của Tiêu Sở Bắc. Phương Dã canh giữ ở bên giường của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô cũng rơi lệ đầy mặt. "Lục Hiểu, em vẫn còn là rất yêu Tiêu Sở Bắc, đúng không?" Lục Hiểu chậm rãi mở mắt lên... Như mộng như thật nhìn Phương Dã, cô xin lỗi người đàn ông này, xin lỗi người ân nhân cứu mạng này đã trông coi cô hai năm, "Xin lỗi... xin lỗi..." Phương Dã ôn nhu cười nhạt một cái, "Nha đầu ngốc, Tiêu Sở Bắc không sao cả, hắn đã gắng gượng qua kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, chi dưới tê liệt rồi..." Lục Hiểu đau khổ mà nhắm hai mắt lại, tại sao chuyện như này lại luôn luôn xảy ra trên người của cô và Tiêu Sở Bắc. "Em không cần vì hắn mà thương tâm, hắn đối với em làm qua những chuyện kia, những cái này đều là báo ứng." Đúng vậy a, báo ứng. Cô chính miệng nguyền rủa Tiêu Sở Bắc báo ứng. Nhưng mà tại sao, báo ứng đã đến rồi, đau lại là tim của cô... ? —— Vài ngày sau, Phương Dã nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc đã tỉnh rồi, nhưng mà vịn Lục Hiểu đi đến phòng bệnh, trong phòng bệnh đã không còn người. Mẹ Tiêu nói với Lục Hiểu, Tiêu Sở Bắc tỉnh lại liền hỏi cô có yên ổn không. Nói cho hắn biết, cô bình an vô sự, hắn an tâm. Vì vậy hắn nhờ bà chuyển cáo cho cô "Sở Bắc nói bản thân mình chi dưới tê liệt, mắt lại bị mù rồi, bản thân mình chính là một phế nhân, hắn không muốn cho con tiếp thêm phiền toái, vì vậy hắn đã rời đi rồi, hắn không có nói với bất kỳ ai là đã đi nơi nào, Hiểu Hiểu, Sở Bắc những năm này thiếu nợ con, thỉnh cầu con tha thứ cho hắn, về sau Nam Nam liền giao cho con trong nom, Sở Bắc hắn cũng sẽ không lại đến quấy rầy con rồi." "Không, mẹ... mẹ nói cho con biết Sở Bắc đã đi đâu rồi, con muốn gặp anh ấy." Lục Hiểu khóc không thành tiếng. Anh ấy tại sao có thể rời đi như vậy? Cô còn chưa có mắng anh ấy một trận, đánh anh ấy một trận, anh ấy tại sao có thể cứ như vậy cũng không gặp cô nữa... Đây không phải là cách thức mà bọn họ ly biệt. —— Một năm sau bờ biển vào lúc ánh tà, Lục Hiểu mang theo Nam Nam ba tuổi lớn nghịch nước ở trên bờ cát. Tiểu nha đầu cao lớn rồi mập lên rồi, trắng nõn non đáng yêu cực kỳ. "Nam Nam, chạy chậm một chút, cẩn thận té." Nam Nam cười khanh khách, "Con sẽ không bị té, té rồi, bố cũng đến ẫm con lên." Lục Hiểu chán nản rủ xuống mắt. Cách đó không xa, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tới gần cô. Bỗng nhiên, hai cánh tay của người đàn ông từ sau ôm lấy Lục Hiểu, cô vừa muốn giẫy động. Nhưng cả người một cái cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người đàn ông khiến nước mắt của cô không tự giác lách cách lách cách rơi xuống —— "Tiêu Sở Bắc, anh khốn nạn." Mỗi một tấc da thịt trên toàn thân đều đang nói cho cô biết, là người đàn ông này. Người đàn ông mà cô yêu cả đời. Lục Hiểu nắm lấy cánh tay của anh hung hãn đánh vào anh một cái, người đàn ông mỉm cười hôn lên thùy tai trắng như tuyết của cô "Ừ, vì vậy anh trở về, em có thể mắng anh cả đời, đánh anh cả đời, anh đáp ứng en, vĩnh viễn đều không đánh trả." Là anh. Là anh Sở Bắc của cô cuối cùng đã trở về rồi? ! Lục Hiểu kích động xoay người, thoáng cái ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, một năm chia lìa, anh đã tiếp nhận nhiều loại ca phẫu thuật lớn nhỏ, cuối cùng có thể đứng thẳng lại lần nữa, đôi mắt cũng đã tiếp nhận ca phẫu thuật, thành công hồi phục lại thị lực. Nam Nam nhìn thấy Tiêu Sở Bắc, vui sướng chạy tới "Bố, bố!" Tiêu Sở Bắc thoáng cái ôm lấy tiểu công chúa của anh, "Nhớ bố không?" "Ừ." "Còn mẹ thì sao?" Hai cha con đồng thời nhìn tới Lục Hiểu, "Mới không có." Cô kiêu ngạo hướng về phía bờ biển đi, Tiêu Sở Bắc ôm Nam Nam theo ở phía sau hỏi "Hiểu Hiểu, em có hối hận yêu anh?" "Ai nói em yêu anh rồi hả?" "Đứa con cũng sinh rồi, thật sự không yêu?" Lục Hiểu dừng chân lại, đẩy anh tới một bên, kiêu ngạo cho anh một ánh mắt khinh bỉ "Đã sinh con rồi là phải yêu sao?" Người đàn ông cười đểu đuổi theo "Vậy chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, sinh đến em yêu anh mới chịu thôi..." Tên điên... Trên bờ biển đều là tiếng cười thẹn thùng lãi ngọt ngào của người phụ nữ. Ở phía xa, trời chiều chậm rãi đi xuống, dưới quang ảnh đẹp đẽ, người đán ông gắt gao dắt tay người phụ nữ, lần này, họ sẽ không tách rời nữa, sẽ không còn hiểu lầm nữa. Lần này, họ sẽ vĩnh viễn... vĩnh viễn đều ở bên nhau... -Hết-
Tác giả Khuyết DanhThể loại ngôn tình, đô thịGiới thiệuNăm đó, cô nói cô có thai, cô đã mất đi một đôi mắt và một đứa con. Năm đó, cô chạy trốn. Cô đã mất đi một đáy huyệŧ và một mạng sống. Lục Hiểu đã chết trong một đám cháy lớn. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy Hiểu Hiểu, anh đã HỐI HẬN rồi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để
năm đó anh từng yêu em truyện